Một buổi tối năm đó, trong quán cafe nhỏ giữa thành phố Hà Nam sau khi đội “công nhân kiểm toán” chúng mình hoàn thành một ngày soát xét số liệu mờ mắt ngồi lại cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện đời, chuyện nghề.
Mình còn nhớ mình đã mạnh dạn quay sang hỏi Leader – một người anh mình luôn ngưỡng mộ về tài năng và sự xuất sắc trong công việc mà theo mình, là thành công những vấn đề về khả năng thu nhập, lộ trình thăng tiến và cuộc sống của anh ở vị trí đó.
Anh leader trả lời một cách chân thật, và mình thấy rõ rằng mức thu nhập đó đối với mình khi ấy là một con số không nhỏ. Nhưng rồi, khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, mình không thể ngừng suy nghĩ về những gì anh chia sẻ.
Nhìn bề ngoài, anh leader có tất cả – thu nhập ổn định, vị trí cao, nhưng cuộc sống thì sao? Anh ấy giống như chúng mình, luôn ở trong những chuyến công tác dài ngày, về nhà khi đêm đã muộn.
Còn nhớ job đầu tiên làm về công ty niêm yết trên sàn, team của mình liên tục làm đến 2h sáng trong vài ngày. Sáng hôm sau vẫn chỉnh tề 7h sáng có mặt tại công ty khách hàng, rất chuyên nghiệp! Tối ngày cuối cùng được khách hàng mời ăn tại 1 nhà hàng khi gần 20h sau khi chốt biên bản cuộc họp. Đến 21h mình lại lục đục ra bến xe để từ Vinh quay về Hà Nội lúc hơn 3h sáng và ngồi chờ trước cổng công ty để khoảng 5h sáng hôm sau để đi công tác ở Nam Định (!)
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, công tác triền miên, lúc nào cũng bận rộn với những cuộc họp, những email chưa trả lời. Đôi khi nhìn vào, mình thấy đó là cuộc sống mà mình mong ước – có một vị trí cao, thu nhập ổn định, mọi người ngưỡng mộ bởi sức chịu đựng và khả năng xử lý nhanh nhạy từ giao tiếp đến số liệu …
Sau buổi cafe đó, suy nghĩ ấy cứ đeo bám mình. Vô số đêm lết về khách sạn sau cả ngày làm việc mệt mỏi, mình nghĩ về câu chuyện cafe hôm đó và con đường mà các leader trước mình đã đi qua. Có lẽ với bằng ấy thời gian mọi người phấn đấu là 10 năm, 15 năm… Nếu cứ tiếp tục như vậy mình cũng có thể trở thành một leader xuất sắc như anh (có thể lắm chứ, mình lì mà!), có vị trí cao, thu nhập ổn định, được đồng nghiệp kính trọng.
Nhưng… mình không muốn thế
Có gì đó lạ lùng len lỏi trong mình, như một ánh sáng nhỏ dần dần chiếu sáng góc tối mà bấy lâu nay mình lảng tránh. Mình nhận ra rằng, nếu con đường phía trước của mình giống hệt như những gì mình nghĩ – một cuộc sống tràn ngập công việc, những buổi họp bất tận và lịch trình công tác dày đặc, thì có lẽ đó không phải là điều mình thật sự muốn.
Rồi guồng quay công việc lại cuốn mình đi, mình tạm thời quên đi những suy nghĩ đó. Nhưng một buổi chiều mưa tầm tã ở Đắk Nông trong một chuyến công tác dài ngày (chuyển đi dài nhất mình từng đi khi chuyển sang làm bên công ty này), cảm giác đó lại trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Mình ngồi lọt thỏm giữa “núi hồ sơ” thiết bị, một trong những gói giá trị lớn nhất nhì dự án nhìn ra khung cửa sổ đã rỉ sét và mờ ảo bởi những giọt mưa, tiếng gõ bàn phím kì cạch của các đồng nghiệp và tiếng lật hồ sơ sột soạt và … quyết định đã được đưa ra. Không chần chừ, mình mở trình duyệt web, đăng nhập vào email và gửi về công ty một email xin nghỉ việc (bản cứng sẽ được ký tá và gửi lại công ty ngay sau khi mình trở lại văn phòng Hà Nội).
Thật lạ là khi bấm nút gửi, mình không cảm thấy hoang mang hay sợ hãi. Mặc dù lúc đó mình không biết chính xác sau đó sẽ làm gì, nhưng có một điều chắc chắn: mình không muốn tiếp tục trở thành con người hiện tại như thế nữa. Mình không muốn trở thành một người thành công trên danh nghĩa, nhưng lại phải đánh đổi thời gian, sức khỏe …
Khi nhìn lại, mình nhận ra rằng điều mình thật sự mong muốn không phải là một cuộc sống hoàn hảo theo tiêu chuẩn của xã hội hay theo kỳ vọng của người khác. Điều mình tìm kiếm là sự cân bằng, nơi mà mình có thể dành thời gian cho những điều mình yêu thương, không phải luôn mệt mỏi và căng thẳng chỉ vì theo đuổi thành công.
Không biết từ khi nào, mình bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về con người mà mình muốn trở thành.
Mình là ai?
Mình thực sự muốn gì?
Đó không phải là một câu hỏi dễ trả lời, nhưng có một điều chắc chắn là: mình không muốn trở thành phiên bản mệt mỏi, lúc nào cũng căng thẳng và bị cuốn vào vòng xoáy của những kỳ vọng. Mình đang tìm kiếm một phiên bản khác của chính mình – một phiên bản mà mình có thể tự hào và có thể vui vẻ sống cùng mỗi ngày.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó đối diện với chính mình và tự hỏi: Mình muốn trở thành ai? Và có lẽ, việc nhận ra mình không muốn trở thành ai cũng là một bước tiến quan trọng trong hành trình tìm thấy con người mà ta thật sự muốn trở thành.
