Giữa những con đường tại Phú Yên nắng chói chang, tôi mơ về khoảnh khắc vượt qua đích đến, đeo trên mình tấm huy chương Marathon – biểu tượng của ý chí và nghị lực, điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ mình có thể đạt được.
Thầy Phạm Thành Long, người thầy đã làm thay đổi tư duy, lối sống của tôi không chỉ là người thầy truyền đạt kiến thức, mà còn là người truyền cảm hứng, khiến tôi tin rằng mình có thể vượt qua mọi giới hạn, mọi khó khăn để đạt được mục tiêu. Từ khóa “Tham gia” tôi được biết đến trong một khóa học và từ đó mơ ước được sở hữu ít nhất 1 tấm huy chương marathon đã nhen nhóm trong lòng tôi với lý tưởng sống không có gì là không thể. “Huy chương không dành cho khán giả” và để dành được bất cứ điều gì trong cuộc sống, bạn cần phải tham gia vào quá trình kiến tạo nên nó.

Tham gia chạy lần này chính là hành trình vượt qua bản thân sau gần tháng trời bị COVID, chấn thương đầu gối từ việc luyện tập bài chạy dài cách ngày chạy chính thức chỉ 2 tuần, và hàng loạt vấn đề sức khỏe khác khiến tôi liên tục phải sử dụng kháng sinh kéo theo khiến việc chạy bộ của tôi trở nên thật khó khăn. Ai cũng khuyên tôi bỏ cuộc, vào Phú Yên chỉ để … đi du lịch T_T
Thật vi diệu khi liên tục thực hành lòng biết ơn, sử dụng sức mạnh tiềm thức để “chữa lành” đôi chân khiến tôi vô cùng vui mừng và háo hức tham gia giải chạy. Nhưng Full Marathon không phải là một cự ly đơn giản, chấn thương ở chân phải của tôi tái phát ở km thứ 18 cùng với thời tiết khắc nghiệt của Phú Yên (34 35 độ C) cùng tâm lý lần đầu tiên đăng ký FM của bản thân đã trở thành “những kẻ thù” khiến tôi muốn dừng chân.
Thật sự biết ơn những lời động viên của những anh chị em đã cổ vũ, động viên, hướng dẫn cho tôi có thể chạy bộ. Và đặc biệt biết ơn người “bạn” đồng hành của tôi – chị Phương Anh, bạn đồng hành không chỉ trên đường chạy mà còn trong cuộc sống, đã không rời tôi nửa bước. Lời khuyên của chị và sự động viên từ người dân xung quanh khiến tôi gạt bỏ nỗi sợ, tiếp tục bước chạy dù chỉ bằng niềm tin.
Mỗi bước chân nặng nề trên con đường Marathon không chỉ là cuộc đấu tranh với thể xác mà còn là cuộc chiến tâm lý. Đau đớn, mệt mỏi, nhưng không lúc nào ý nghĩ bỏ cuộc chiếm lấy tâm trí tôi.

Vượt qua vạch đích sau thời gian quy định 12 phút, tôi không giành thể hoàn thành trước COT. Nhưng trên hết, chưa bao giờ tôi có ý định bỏ cuộc. Còn 1km nữa mới đến vạch đích, nhưng đã hết thời gian. Tôi và người “bạn” đồng hành – Chị Phương Anh vẫn động viên nhau phải về đích, phải hoàn thành, cho dù bất cứ giá nào. Và lúc đó tôi biết, tôi đã chiến thắng chính mình, và đó là chiến thắng lớn nhất. Cuối cùng, chúng tôi vẫn nhận được huy chương, không phải vì thành tích, mà vì tinh thần không bao giờ từ bỏ …
